Guōng-să̤ Bàng-uâ
Guōng-să̤ Bàng-uâ (廣西平話) sê găk Dṳ̆ng-guók Guōng-să̤, Guōng-dĕ̤ng, Hù-nàng, Hùng-nàng gì gūi cṳ̄ng dê-huŏng-uâ gì kuăng-mōng-mōng gì giéu-huák, â̤ dé̤ṳng buŏng „Nàng-sié Bàng-uâ“ (Gié-nàng Bàng-uâ, 桂南平話) gâe̤ng „Báe̤k-sié Bàng-uâ“ (Gié-báe̤k Bàng-uâ, 桂北平話) lâng-bĭh. Gié-nàng Bàng-uâ diē-sié bī-gáu tūng-ék, ô ník-giāng Uŏk-ngṳ̄ (粵語) gì dĕk-diēng, gó-chṳ̄ ĭ ô-sì ké̤ṳk nè̤ng giéng-gáe̤k sê Uŏk-ngṳ̄ gì huŏng-ngiòng. Gié-báe̤k Bàng-uâ gâe̤ng Gié-nàng Bàng-uâ ô iā duâi kṳ̆-biék, gó gă Gié-báe̤k Bàng-uâ â-dā̤ gì gáuk bĭh huŏng-ngiòng dâi-dŏng gì chă-ê iâ cêng duâi, gó-chṳ̄ n̂g-sê siŏh cṳ̄ng dăng-ék gì huŏng-ngiòng. Gié-báe̤k Bàng-uâ iâ ô ník-giāng Siŏng-ngṳ̄ (湘語) gì dĕk-diēng, êu gâe̤ng Siŏng-nàng Tù-uâ (湘南土話) ô ník-giāng lièng-hiê.
"Guōng-să̤ Bàng-uâ" sê siŏh piĕng Bàng-uâ-cê ùng-ciŏng, buóh ché̤ṳ Háng-cê bēng-buōng "廣西平話", dók cŭ-uái.
Guōng-să̤ Bàng-uâ 廣西平話 | |
---|---|
平話 | |
Tĕ̤k-ĭng |
[pɐŋ˨˩ ua˨˨˧](南寧亭子音) [pɐn˦˦ fuə˨˩](桂林竹園音) |
Huák-nguòng guók | Dṳ̆ng-guók |
Sāi-ê̤ṳng dê-kṳ̆ | Dṳ̆ng-guók Guōng-să̤ Cáung-cŭk Cê̤ṳ-dê-kṳ̆ |
mū-ngṳ̄ sāi-ê̤ṳng-ciā | 300 gáu 400 uâng (2013 nièng)[1] |
ngṳ̄-hiê |
Háng-cáung-ngṳ̄-hiê
|
ngṳ̄-ngiòng dâi-mā | |
ISO 639-3 |
Mò̤ (mis ) |
ISO 639-6 |
guie (桂北) |
Glottolog |
ping1244 |
Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu
Siŭ-gāi- ↑ Genetic evidence for the multiple origins of Pinghua Chinese. doi:10.1111/jse.12003.