Sŏng-lâng-chăng-uâ
Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。
Sŏng-lâng-chăng-uâ (相濫摻話, Â-nàng-uâ Băh-uâ-cê: Saⁿ-lām-chham-ōe, é-sé̤ṳ sê „chăng siŏh-dŏi gì uâ“ „hông-hăk-ngṳ̄“), bô hô̤ lā̤ Hĭ-lĭ-pĭng Hông-hăk Hók-gióng-uâ (---混合福建話, Philippine Hybrid Hokkien), sê siŏh-cṳ̄ng kēu-tèu ngṳ̄-ngiòng, ciō-iêu ìu Â-nàng-uâ, Tă-gă-lŏk-ngṳ̄ (他加洛語), Ĭng-ngṳ̄ săng-cṳ̄ng ngṳ̄-ngiòng chăng siŏh-dŏi biéng lì, iâ sêu gáu gì-tă ngṳ̄-ngiòng (pĭ-ê̤ṳ gōng Guōng-dĕ̤ng-uâ gâe̤ng Să̤-băng-ngà-ngṳ̄ dēng) bī-gáu cīu gì īng-hióng[1][2].
Chăng-kō̤ ùng-hióng
Siŭ-gāi- ↑ Wong Gonzales, Wilkinson Daniel. The language ecology of post-colonial Manila and Hokaglish. 16 November 2016 —tŭng-guó ResearchGate.
- ↑ Wong Gonzales, Wilkinson Daniel. Exploring trilingual code-switching: The case of ‘Hokaglish’ (PDF Download Available). May 2016 [2016-10-24] —tŭng-guó ResearchGate.