Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Mâing Hô̤-iòng
Chók-sié

7世紀 Edit this on Wikidata

Siŏng-iòng Edit this on Wikidata
Guó-sié

740 nièng  Edit this on Wikidata

Siŏng-iòng Edit this on Wikidata
guók-cĭk Dòng-dièu Edit this on Wikidata
â̤ gōng Ùng-ngiòng-ùng Edit this on Wikidata
Cék-ngiĕk Si-jîn, cáuk-gă Edit this on Wikidata
Cáuk-pīng Chhun-hiáu Edit this on Wikidata

Mâing Hô̤-iòng (孟浩然, 689 nièng - 740 nièng[1]。), cê Hô̤-iòng (浩然), hô̤ Mâing-săng-ìng (孟山人), sê Dṳ̆ng-guók Dòng-dièu(唐朝) sèng-âu gì siŏh ciáh chók-miàng gì sĭ-ìng (詩人).

Ùng-hŏk cáuk-pīng (文學作品) Siŭ-gāi

Sĭ (詩) Siŭ-gāi

《Guó-gó-ìng-cŏng》過故人莊 Siŭ-gāi

故人具雞黍,邀我至田家。
綠樹村邊合,青山郭外斜。
開筵面場圃,把酒話桑麻。
待到重陽日,還來就菊花。

《Chŭng-hiēu》春曉 Siŭ-gāi

漢字 Bàng-uâ-cê
春眠不覺曉, Chŭng Mìng Bók Gáuk Hiēu,
處處聞啼鳥。 Chṳ̄ Chṳ̄ Ùng Tiè Nēu.
夜來風雨聲, Iâ Lài Hŭng Ṳ̄ Sĭng,
花落知多少。 Huă Lŏ̤h Dĭ Dŏ̤ Siēu.

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu Siŭ-gāi

  1. 王士源(元)《孟浩然詩集序》記載:“開元二十八年(740年)王昌齡遊襄陽,時浩然疾發背,且愈,得相歡飲。浩然宴謔,食鮮疾動,終於南園。”

Ngiê-dāu lièng-ciék Siŭ-gāi