Dŭng-nìng-guók
Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。
Dŭng-nìng-guók (東寧國) sê Dài-uăng lĭk-sṳ̄ gà̤-dēng tàu ciáh Háng-nè̤ng céng-guòng, tūng-dê gĭng-dáng Dài-uăng gì nàng-bô, iù Dâng Sìng-gŭng gióng-lĭk.
1662 nièng, Dâng Sìng-gŭng páh giâ Dài-uăng, ciŏng Hò̤-làng dṳ̆k kó̤, gióng-lĭk ciā céng-guòng. Dŭng-nìng gì gŭng-ciō cê̤ṳ-chĭng sê Mìng-dièu gì huăng-uòng, bók-guó ĭ găk Īng-lĭk Huòng-dá̤ găk Hùng-nàng ké̤ṳk Ngù Săng-gié tài-sī ī-hâiu, ng-lĭk Mìng-dièu cŭng-sék có̤ huòng-dá̤, sĭk-cié sê siŏh ciáh dŭk-lĭk gì céng-guòng. Hī sèng-âu să̤-huŏng guók-gă gì nè̤ng dŭ gó̤ Dŭng-nìng gì gŭng-ciō hô̤ lā̤ „Dài-uăng guók-uòng“ (臺灣國王).
1683 nièng, Dŭng-nìng ké̤ṳk Muāng-chĭng páh suŏ, hióng Muāng-chĭng dàu-hòng.