Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。
Dô Mŭk (杜牧, 803 nièng - 852 nièng ), cê Mŭk-cĭ (牧之), hô̤ Huàng-chuŏng-gṳ̆-sê̤ṳ (樊川居士), sê Dṳ̆ng-guók Dòng-dièu sèng-âu gì siŏh ciáh sĭ-ìng (詩人)[1].
Ùng-hŏk cáuk-pīng (文學作品)
Siŭ-gāi
《Chĭng-mìng》清明
Siŭ-gāi
漢字 |
Bàng-uâ-cê
|
清明時節雨紛紛, |
Chĭng Mìng Sì Cáik Ṳ̄ Hŭng Hŭng,
|
路上行人欲斷魂。 |
Lô Siông Hèng Ìng Ṳ̆k Duâng Hùng.
|
借問酒家何處有? |
Ciâ Muóng Ciū Gă Ò̤ Chṳ̄ Īu?
|
牧童遙指杏花村。 |
Mŭk Dùng Ièu Cī Hâing Huă Chŏng.
|
Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu
Siŭ-gāi
- ↑ 繆越,《杜牧傳》,人民文學出版社,1977年12月
Ngiê-dāu lièng-ciék
Siŭ-gāi