"Cĕ̤ng" sê siŏh piĕng Bàng-uâ-cê ùng-ciŏng, buóh ché̤ṳ Háng-cê bēng-buōng "", dók cŭ-uái.

Cĕ̤ng (熧)[1], bô hô̤ lā̤ siêu-ké (受氣) gâe̤ng găng-huō-cĕ̤ng-kó̤ (肝火熧去), sê nè̤ng gì siŏh bĭh cìng-sê̤ṳ, ék-buăng biēu-sê nè̤ng mâ̤ sŭ-bă hĕ̤k-ciā iā bók-dè̤ṳng.

Gái Ché̤ṳ

Siŭ-gāi

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu

Siŭ-gāi
  1. 馮愛珍. 《福州方言詞典》. 江蘇教育出版社. 1998. 331. 
Wikimedia Commons diē-sié ô gâe̤ng Cĕ̤ng ô-găng-guó gì nô̤i-ṳ̀ng.