Cóng (俊)[1], bô hô̤ lā̤ piĕu-liông (漂亮) gâe̤ng hō̤-káng (好看), sê siŏh bĭh kái-niêng, cī hī ník-giāng â̤-sāi ké̤ṳk nè̤ng huăng-hī gāng-gáuk gì nó̤h.

Cé̤ṳ-é: Cŭ-uái gái-siêu gì ng-sê Cōng.
iā cóng gì huă

Gái Ché̤ṳ

Siŭ-gāi

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu

Siŭ-gāi
  1. 馮愛珍. 《福州方言詞典》. 江蘇教育出版社. 1998. 244. 
Wikimedia Commons diē-sié ô gâe̤ng Cóng ô-găng-guó gì nô̤i-ṳ̀ng.