É-dâi-lé-ngṳ̄
"É-dâi-lé-ngṳ̄" sê siŏh piĕng Bàng-uâ-cê ùng-ciŏng, buóh ché̤ṳ Háng-cê bēng-buōng "意大利語", dók cŭ-uái.
É-dâi-lé-ngṳ̄ (italiano) sê Éng-dô Ĕu-lò̤-bă Ngṳ̄-hiê Lá-dĭng-ngṳ̄-cŭk gì siàng-uòng, sê sié-gái ciō-iéu gì ngṳ̄-ngiòng cĭ-ék. É-dâi-lé-ngṳ̄ sê Ĕu-ciŭ É-dâi-lé-nè̤ng sāi gì ngṳ̄-ngiòng. É-dâi-lé-ngṳ̄ gâe̤ng Să̤-băng-ngà-ngṳ̄ , Huák-ngṳ̄ sê chĭng-chék. Ciòng sié-gái ī É-dâi-lé-ngṳ̄ có̤ mū-ngṳ̄ gì nè̤ng dŭ-liāng ô 8000 uâng nè̤ng.[1][2]
Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu
Siŭ-gāi- Simone, Raffaele. Enciclopedia dell'italiano. Treccani. 2010.
- Berloco, Fabrizio. The Big Book of Italian Verbs: 900 Fully Conjugated Verbs in All Tenses. With IPA Transcription, 2nd Edition. Lengu. 2018. ISBN 978-8894034813.
- Palermo, Massimo. Linguistica italiana. Il Mulino. 2015. ISBN 978-8815258847.
Ngiê-dāu lièng-giék
Siŭ-gāiWikinews ciŏng-dà̤ bó̤-dō̤: |
Wikimedia Commons diē-sié ô gâe̤ng Italian ô-găng-guó gì nô̤i-ṳ̀ng. |