Mĕ̤k-ciŭ

(Iù Mĕk-ciŭ dêng-hióng lì gì)

Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Nè̤ng gì mĕk-ciŭ. Băh-sáik gì buô-hông hô̤ lā̤ „băh-nìng“ (白仁)[1]:10

Mĕ̤k-ciŭ (iâ tĕ̤k có̤ „Guăng-ṳ̀ cī bĭh ĭng-bìng ùng-giông mĕk-ciŭ“, 目睭[1]:203), cṳ̆-ngṳ̄ gōng ngāng (眼), sê dông-ŭk gāng-gáuk guŏngké-guăng. Gāng-dăng gì mĕ̤k-ciŭ â̤ gāng-gáuk ciŭ-ùi kuàng-gīng gì guŏng-mìng gâe̤ng ŭ-áng, hŭk-căk gì mĕ̤k-ciŭ â̤ hìng-siàng sê-gáuk. Sĕng-ŭk sāi mĕ̤k-ciŭ gāng-gáuk sié-gái gì dâe̤ng-cáuk cêu hô̤ lō̤ „káng“ (看).

Dṳ̀ lāu káng nó̤h, nè̤ng iâ sāi mĕ̤k-ciŭ lì gău-liù cìng-gāng: ĭ gì huăng-hī, sêu-ké gó sê kū-cháik, dŭ biēu-hiêng diŏh ĭ gì mĕ̤k-ciŭ diē-sié.

Gê̤ṳng-sé (近視) hĕ̤k sê uōng-sé (遠視) gì nè̤ng diŏh dái ngāng-giáng, mĕ̤k-ciŭ káng nó̤h ciâ káng â̤ cĭng; Chăng-màng (青盲) gì nè̤ng, mĕ̤k-ciŭ mò̤ bâing-huák káng giéng nó̤h.

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu

Siŭ-gāi
  1. 1.0 1.1 福州方言詞典. 福建人民出版社. 1994-10. 
Wikimedia Commons diē-sié ô gâe̤ng Mĕ̤k-ciŭ ô-găng-guó gì nô̤i-ṳ̀ng.