Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Huăng-gūi (犯鬼)[1]:145, hĕ̤k-chiā gōng gūi-chiông-sĭng (鬼上身)[2]:90, cṳ̆-ngṳ̄ hô̤ hô-sĭng (附身), sê siŏh-cṳ̄ng lìng-ê (靈異) gái-niêng, cī ô sĕng-mêngnè̤ng sĭng-tā̤ câng-sì ké̤ṳk siŏh-cṳ̄ng cĭng-sìng (kō̤-ī sê áuk-mò̤, sìng-siĕng, gūi-guái, cū-siĕnglìng-hùng dēng-dēng) kóng-cié, gōng gì uâ, có̤ gì dâi-gé, dŭ gâe̤ng bàng-siòng-găng mâ̤ siŏh-sáik.

Huăng-gūi ciā sṳ̀, iâ bók-ék-dêng cĭng gì sê gōng gūi-sìng chiông-sĭng, iâ â̤-sāi bī-ê̤ṳ hèng-ùi gâe̤ng bàng-siòng-găng mâ̤ siŏh-sáik gì nè̤ng[1]:145.

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu Siŭ-gāi

  1. 1.0 1.1 李如龍. 福州方言詞典. 1994. 
  2. 馮愛珍. 福州方言詞典. 現代漢語方言大詞典・分卷. 江蘇教育出版社. 1998.