Dâng Gĭng
Dâng Gĭng (鄭經, 1642 n. 10 ng. 25 h. - 1681 n. 3 ng. 17 h.), cê Hièng-cĭ (賢之), sê Dài-uăng Dŭng-nìng-guók gì dâ̤ 3 ciáh gŭng-ciō, 1662 nièng gáu 1681 nièng câi-ôi.
Ĭ sê Dâng Sìng-gŭng gì giāng, Dâng Sìng-gŭng sī lō̤ ī-hâiu, ciŏng uòng-ôi téng gă-gă Dâng Sĭk hŭ-uái dók guó lì. Câi-ôi gì sèng-âu, dó̤i-chiū Săng-huăng páh Muāng-chĭng. 1681 nièng bâng sī, ié-hô̤ Dièu Ùng-uòng (潮文王).