Chău-diàng
Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。
Chău-diàng (操埕)[1], sê buó-chŏ̤, iók-bĭng, cĭk-huôi gì sū-câi. Iā sâ̤ chŏ̤-diàng iâ kō̤-ī niông nè̤ng có̤ ông-dông, tuáng-liêng sĭng-tā̤, pī-ṳ̀-gōng hŏk-dòng gì chŏ̤-diàng.
Hiêng-câi nè̤ng iâ hô̤ lā̤ chău-diòng (操場). Găk Hók-chiăng, iâ ô săng-gáe̤k-diàng (三角埕) cī siŏh bĭh miàng-cê. Chău-diòng buōng-dā̤ sê 4 gáe̤k gì, dáng-sê găk Hók-chiăng, 4 cī siŏh bĭh só-cê mâ̤ hō̤, gāi-siàng gâe̤ng biēu-sê chók-sié gì „săng“ (生) tĕ̤k-ĭng dùng siŏh-iông gì 3 cá gék-siòng[2], gó-chṳ̄ gó̤ săng-gáe̤k-diàng. Gô-dā̤ gì chău-diàng sāi tū lì có̤, gó-chṳ̄ iâ ô nè̤ng dĭk-ciék gó̤ tū-dê (土地).
Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu
Siŭ-gāi- ↑ 福州方言詞典. 福建人民出版社. 1994.10. 39.
- ↑ 福清市政协. 老福清的民间话,祖祖辈辈口口相传!. 搜狐文化. 2017-12-14 [2018-06-02].[失效鏈接]