Mâ̤ uòng-guă băh-lĭk-ngṳ̀
Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。
Mâ̤ uòng-guă băh-lĭk-ngṳ̀ (賣黃瓜白𩽏魚)[1][2], hĕ̤k-chiā gōng lō̤-ngà̤ mă giĕ-giāng (老𪺾𢲫雞囝), sê nék-giāng-gŏ̤ găk siŏh-dŏi káh-dièu gì iù-hié. Gó̤ „lō̤-ngà̤ mă giĕ-giāng“, sê ĭng-ôi diŏh ô siŏh-ciáh nè̤ng có̤ „lō̤-ngà̤“, siŏh-ciáh có̤ „giĕ-mō̤“, diông-giâ cêu-sê „giĕ-giāng“. Lō̤-ngà̤ buóh mă giĕ-giāng, giĕ-mō̤ cêu làng lā̤ mò̤ ĭ giàng, â-dāu giĕ-giāng siŏh-ciáh gṳ̆ng lā̤ siŏh-ciáh, dôi bà̤ dòng-dòng-sié. Lō̤-ngà̤ cêu iù muōi-muōi kăi-sṳ̄ siŏh-ciáh siŏh-ciáh mă, giĕ-giāng mă ták kó̤, lō̤-ngà̤ cêu iàng kó̤. Káh-dièu gì sèng-âu, gó ô gŏ̤-ièu chióng: „Ṳ̀ ṳ̄-dōng, dōng-dóng chiâ.“ (/y⁵³ y³⁵ touŋ³³/, /touŋ⁵⁵ touŋ²¹³ t͡sʰiɑ²⁴²/)
Chăng-kō̤ ùng-hióng
Siŭ-gāi- ↑ 福州方言詞典. 福建人民出版社. 1994-10. 198.
- ↑ 刘瑞明; 林羽. 福州方言隐实示虚趣难词. 福建师范大学学报(哲学社会科学版). 2003.1. ISSN 1000-5285.