Tái-gáng

(Iù Huâng-guăng dêng-hióng lì gì)

Huâng-guăng (宦官) iâ hô̤ lā̤ Tái-gáng (太監), sê gô-dā̤ siŏh cṳ̄ng cṳ̀-cṳ̀-giāng ké̤ṳk nè̤ng gák lâi, diŏh huòng-gṳ̆ng diē-sié dó̤i-chiū huòng-dá̤ có̤ gă-ô-sê̤ṳ gì nàng-gái.

Muāng-chĭng sèng-âu gì huâng-guăng

Có̤i cā Tái-gáng ng-sê cī huâng-guăng, sê siŏh ciáh guăng gì miàng-cê, gáu-muōi-lāu ciā guăng ciòng-buô iù huâng-guăng lì có̤, găk báh-sáng dâi-dŏng cêu biéng siàng huâng-guăng gì dùng-é-sṳ̀ lāu.