Hó-sé̤ṳ Dĕng-tìng Kēu-ciéng Sê Gă-ìng

Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


«Hó-sé̤ṳ Dĕng-tìng Kēu-ciéng Sê Gă-ìng» (赴戍登程口占示家人) sê lâng ciáh chék-ngiòng (七言) lŭk-sĭ (律詩). Dô̤-guŏng (道光) nê-sĕk-nê-nièng (1842 nièng) báik-nguŏk sĕk-ék-hô̤, Hók-ciŭ-nè̤ng Lìng Cáik-sṳ̀ (林則徐) găk Să̤-ăng-siàng (西安城) gâe̤ng chió-diē-nè̤ng gó̤-biék, kiē-tiàng kó̤ sé̤ṳ-siū (戍守) biĕng-giōng gì sì-hâiu, siā lāu cī dà̤ sĭ.[1] Dâi-dǒng „Gēu lé guók-gă sĕng-sṳ̄ ī, kī ĭng huô-hók biê kṳ̆ cĭ.“ (茍利國家生死以, 豈因禍福避趨之) sê có̤i ô-miàng gì lâng guó sĭ, ké̤ṳk hâiu-ìng diòng-sê̤ṳng mò̤-dìng[2]. «Hùng-cō̤ Săng-bùng Sĭ-chǎu» (雲左山房詩鈔) guóng lĕ̤k diē-sié siŭ-liŏh.

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu

Siŭ-gāi
  1. 楊國楨. 林則徐傳. 人民出版社. 1995. ISBN 9787010007526 (中文). 
  2. 楊國楨. 林则徐论考. 福建人民出版社. 1989 (中文). 
 
Wikisource ô siŏng-guăng nguòng-sṳ̄ ùng-hióng