Dìng Tái-cŭng
Dìng Tái-cŭng (Uŏk-nàng-ngṳ̄: Trần Thái Tông, 陳太宗, 1218 nièng – 1277 nièng ), miàng Dìng Gēng (陳煚, Trần Cảnh), sê Uŏk-nàng Dìng-dièu gì gióng-lĭk-ciā.
Dìng Gēng gì cū-gék sê Hók-ciŭ Diòng-lŏ̤h, gáu-muōi-lāu buăng kó̤ Guōng-să̤ Ṳ̆ng-ciŭ (gĭng-dáng gì Gié-lìng), bô buăng gáu Uŏk-nàng kó̤. Dìng Gēng gì gă-gă Dìng Sê̤ṳ-kéng gâe̤ng Dìng Siū-dô găk Lī-dièu bìng-dêng puáng-lâung dâi-dŏng lĭk giâ duâi gŭng-lò̤, gó-chṳ̄ giòng-lĭk iā duâi.
Dìng Gēng tō̤ Lī-dièu gì huòng-tái-nṳ̄ Lī Hŭk-gĭng (Lī Ciĕu-huòng) có̤ lâu-mā. Lī Hŭk-gĭng diŏh 1224 dĕng-gĭ ī-hâiu, Dìng gă gì giòng-lĭk muōng biéng muōng duâi, có̤i cṳ̄ng Dìng Gēng diŏh 1226 nièng chuâng-ôi, gióng-lĭk Dìng-dièu. Hī sèng-âu Nguòng-dièu miĕk Nàng-sóng, chĭng-liŏh Uŏk-nàng, ké̤ṳk ĭ dṳ̆k diōng chió. 1258 nièng, niông-ôi ké̤ṳk tái-cṳ̄ Dìng Huōng (Dìng Séng-cŭng), cê-gă có̤ tái-siông-huòng. 1277 nièng bâng-sī.