Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Că̤-chái (齋菜), cṳ̆-ngṳ̄ gó̤ só-sĭk (素食)[1], cêu-sê mò̤ nṳ̆ksiăh gì nó̤h, ô sì-hâiu lâung gâe̤ng nā̤ iâ mâ̤ sáung că̤-chái.

Miàng-cê Siŭ-gāi

„Só-sĭk“ ciā sṳ̀, â̤ sāi cī că̤-cái, iâ â̤-sāi cī-dâi gó̤-lòng gĕ̤ng nâ siăh că̤-chái gì sĕng-uăk huŏng-sék.

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu Siŭ-gāi

  1. 馮愛珍. 福州方言詞典. 江蘇教育出版社. 1998. 90.