Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Bā-lāng-gū-tôi (把啷鼓墜, 巴啷鼓墜[1], 巴噹鼓墜[2]:7, 撥郎鼓錘[2]:7) kō̤-ī sê:

  1. Hŭng-muòng gì éu-tè̤ng, chiāng chăng-kō̤ Hŭng-muòng;
  2. Siŏh lôi liōng-chă̤ dông-ŭk gì éu-tè̤ng, chiāng chăng-kō̤ Cūi-giĕ[1][2]:7, Chăng-gák, Uòng-pà̤[1].

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu Siŭ-gāi

  1. 1.0 1.1 1.2 趙麟斌. 福州話實用字典. 1. 上海: 上海辞书出版社. 2015. ISBN 9787532643271. 
  2. 2.0 2.1 2.2 福州方言詞典. 福建人民出版社. 1994.10. 
 
Cuòi sê 1 bĭh ô gì-ngiê gì nô̤i-ṳ̀ng.
Nṳ̄ nâ sê téng sié-nó̤h lièng-giék lièng gáu cŭ-uái, kī-dâe̤ng nṳ̄ dó̤i-chiū siŭ-gāi lâ hiā lièng-giék, niông ĭ lièng gáu ciáng-káuk gì dèu-mĕ̤k hŭ-uái kó̤.