Duâi-cāi

(Iù Duâi-mō̤-gŏ̤ dêng-hióng lì gì)

Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Găk iā sâ̤ ùng-huá diē-sié, duâi-mō̤-gŏ̤ tū chók-lì, biēu-sê dó̤i-huŏng iā bá[1]:120

Duâi-cāi (大指), bô hô̤ duâi-mō̤-gŏ̤ (大拇哥)[2], sê tàu siŏh-ciáh chiēng-cāi. Găk sū-iū chiēng-cāi diē-sié, duâi-cāi săng dék buòi.

Ùng-huá

Siŭ-gāi

Găk iā sâ̤ ùng-huá diē-sié, dò̤ chók duâi-mō̤-gŏ̤, biēu-sê dó̤i-huŏng iā bá[1]:120.

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu

Siŭ-gāi
  1. 1.0 1.1 姜丽. 日汉身势语差异初探. 吉首大学学报(社会科学版). 2010.5, 31 (3). 
  2. 趙麟斌. 福州話實用字典. 1. 上海: 上海辞书出版社. 2015. ISBN 9787532643271.