Màng-gōng

(Iù Màng-uâ dêng-hióng lì gì)

Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Màng-gōng (蠻講) iâ hô̤ lā̤ Màng-uâ (蠻話), sê Dṳ̆ng-guók Ciék-gŏng-sēng Ŭng-ciŭ-chê gì siŏh cṳ̄ng uâ, sê Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ gì siŏh cṳ̄ng huŏng-ngiòng.

Màng-gōng â̤ dé̤ṳng buŏng Tái-sông Màng-gōng (泰順蠻講) gâe̤ng Chŏng-nàng Màng-uâ (蒼南蠻話) lâng cṳ̄ng. Gōng Tái-sông Màng-gōng gì nè̤ng ciō-iéu diêu diŏh Tái-sông-gâing gì dṳ̆ng-buô, nàng-buô gâe̤ng să̤-buô, gĭng-dáng ô 20 uâng nè̤ng; gōng Chŏng-nàng Màng-uâ gì nè̤ng diêu diŏh Chŏng-nàng-gâing dĕ̤ng-báe̤k-buô hāi-gièng, ô 25.4 uâng nè̤ng.

Gâe̤ng Ciék-nàng Mìng-nàng-ngṳ̄ siŏh iông, Màng-gōng sêu gáu Ngù-ngṳ̄ Ŭng-ciŭ-uâ cĭng duâi gì īng-hiōng, gó-chṳ̄ gâe̤ng gì-tă gì Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ huŏng-ngiòng chă-biék iā duâi. Gô-dā̤ ô gì hŏk-ciā giéng-gáe̤k Màng-gōng sê Ngù-ngṳ̄ gì siŏh cṳ̄ng huŏng-ngiòng.