Gă-lṳ̀ng Huòng-dá̤

Gă-lṳ̀ng Huòng-dá̤ (嘉隆皇帝, Uŏk-nàng-ngṳ̄Vua Gia Long𤤰嘉隆, 1762 nièng 2 nguŏk 8 hô̤ – 1820 nièng 2 nguŏk 3 hô̤), miàng Uōng Hók-ióng (Uŏk-nàng-ngṳ̄Nguyễn Phúc Ánh阮福暎), sê Uŏk-nàng Uōng-dièu gì tàu ciáh huòng-dá̤, 1802 nièng gáu 1820 nièng câi-ôi.

Gă-lṳ̀ng Huòng-dá̤

Ĭ nguòng-lài sê Uŏk-nàng nàng-huŏng Guōng-nàng Uōng-ciō gì uòng-cṳ̄. 1777 nièng, Guōng-nàng Uōng-ciō céng-guòng ké̤ṳk Să̤-săng-dièuUōng Hiê tŭi-huăng, ĭ cāu kó̤ Tái-guók. Gáu-muōi-lāu găk Huák-guók diòng-gáu-sê̤ṳ Báik-dŏ̤-lô gì dó̤i-chiū giâ miĕk lâi Să̤-săng-dièu, gióng-lĭk Uōng-dièu. Sī lō̤ ī-hâiu, miêu-hô̤ hô̤ lā̤ Sié-cū (世祖), ié-hô̤ hô̤ lā̤ Gŏ̤-huòng-dá̤ (高皇帝).