Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Dài-dŏng-cāi gáung nè̤ng gì iòng-sék

Bī dài-dŏng-cāi, hĕ̤k-chiā gōng kiéu lòi-iū-cāi, cêu-sê dài-dŏng-cāi dò̤ chók-lì gáung nè̤ng. Ciā chiū-sié mâ̤ ùng-mìng.

Hók-ciŭ-uâ sāi cháu-uâ bók nè̤ng sèng-hâiu diē-sié, chék-ché̤ṳ dŭ sê „“ cê[1]:223, gó gă ék-buăng gó lō̤ kiéu-kī „lòi-iū-cāi“ (dài-dŏng-cāi)[1]:185, gó-chṳ̄ iâ giéu có̤ „kiéu-lòi-sá-bók“ (翹脧𠚺嚗) hĕ̤k-chiā „kiéu-sá-bók“ (翹𠚺嚗)[1]:173.

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu Siŭ-gāi

  1. 1.0 1.1 1.2 福州方言詞典. 福建人民出版社. 1994.10.