Sóng Gŏ̤-cŭng (宋高宗, 1107 n. - 1187 n.), miàng Diêu Gáiu (趙構), sê Sóng-dièu gì siŏh ciáh huòng-dá̤, 1127 nièng gáu 1162 nièng câi-ôi. Ĭ sê Sóng Hŭi-cŭng gì giāng, iâ sê Sóng Kĭng-cŭng gì diê.

Sóng Gŏ̤-cŭng

1127 nièng sêu gáu Gĭng-guók gì chĭng-liŏh, báe̤k-huŏng dŭ ké̤ṳk Gĭng-guók dók kó̤, Sóng Hŭi-cŭng, Sóng Kĭng-cŭng gâe̤ng iā sâ̤ nè̤ng ké̤ṳk Gĭng-guók niăh kó̤. Sóng Gŏ̤-cŭng cāu kó̤ Lìng-ăng (gĭng-dáng Ciék-gŏngHòng-ciŭ), dĕng-gĭ có̤ huòng-dá̤. Lĭk-sṳ̄-hŏk-gă ciŏng ciā sèng gì sì-gĭ hô̤ lā̤ Báe̤k-sóng, cĭ hâiu hô̤ lā̤ Nàng-sóng.