Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Có̤ bê, hĕ̤k-chiā gōng có̤ ngū (做忤), sê piéng-nè̤ng gì có̤-huák. Có̤-bê gì nè̤ng ô nièng-ngài mâ̤ gŭng-bìng gì[1]:115 dáik-gáu iŭ-sié, sĭk-hiêng cê-gă gì mŭk-dék. Có̤-bê sèu-sèu â̤ sōng-hâi gì-tă nè̤ng gì lé-ék.

Hŏk-dòng Siŭ-gāi

Hŏk-dòng diē-sié gì có̤ bê, ô ciŏng-muòng gì gōng-huák. Kō̤ cṳ̆ gì sèng-âu, bĕk-nè̤ng siā gì dák-áng tău-tău-nióh dò̤ buàng lì, hô̤ lā̤ tău-buàng-dà̤ (偷盤題)[2].

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu Siŭ-gāi

  1. 论教育考试作弊及其防治. 湖北经济学院学报 (武汉). 2008, (1): 115–121. 
  2. 福州方言辭典. 1994-10: 282–283.